TÌM KIẾM

TRƯỞNG LÃO THÔNG LẠC TU RA SAO?

13/04/2020Admin

Thưa Thầy, cho con hỏi thêm. Vì lý do gì Thầy cũng theo kinh sách Nguyên Thủy nhưng Thầy lại tu chứng được. Nó khác ở chỗ nào?

Thầy xuất thân từ kinh sách giáo điển của Đại Thừa. Nhưng khi tu thấy mình không hết tham, sân, si, do đó coi như cuộc đời mình không còn tin tưởng gì hết rồi. Coi như nó bi quan quá độ rồi. Tu hết sức mình trong10 năm, đâu phải là ít đâu, tới cái năm thứ 9 đó, thấy không có kết quả, toàn là nhập vào thứ tưởng không, lúc bấy giờ coi như nó nản quá rồi. Cho nên Thầy muốn chết. Có nhiều lúc Thầy nghĩ nếu mẹ Thầy mà đã chết thì Thầy vào rừng tự tử chứ còn gì nữa mà tu, còn sống làm gì đây nữa, tu mà như vậy thì tu mà làm gì đây. Nhưng trong khi mẹ Thầy còn, cho nên vì vậy Thầy ngồi trong thất chơi vậy, rồi mới lấy kinh sách của Hòa thượng Minh Châu. Bởi vì Thầy lúc trước Thầy học ở Vạn Hạnh mà, cho nên lấy những bộ sách cũ của Hòa thượng Minh Châu ra đọc chơi vậy thôi.

Đại Thừa, Tối Thượng Thừa tu còn không ra gì mà thứ Tiểu Thừa này (sách của Hòa thượng Minh Châu là của Nguyên Thủy Tiểu Thừa) thì ra cái móc gì. Tối Thượng Thừa, Đại Thừa mà tu không ra gì thì Tiểu Thừa ra cái thứ gì - trong đầu óc Thầy nghĩ như vậy, cho nên Thầy chỉ đọc chơi vậy thôi. Nhưng mà Thầy đọc thấy cái Pháp Như Lý Tác Ý nói tác ý một tướng khác thì tướng kia sẽ bị diệt đi cho nên Thầy cũng làm thử chơi vậy thôi. Thầy bây giờ rảnh rang, đâu còn ham danh, ham lợi gì nữa đâu. Thầy nỗ lực tu đã xả hết danh lợi rồi, đâu còn ham muốn gì nữa đâu, cho nên ngồi chơi trong thất mà cứ tác ý thử chơi thôi: "Tâm tham sân si ly cho hết!. Tâm như cục đất, ly dục ly ác pháp cho hết, ly hết cho tao!" - cứ nói chơi vậy thôi chứ, bởi vì nghe trong kinh nói vậy, mình bắt chước mình nói chơi.

Nhưng mà lần lượt rồi thấy nó không thèm ăn, chớ không phải do quán thực phẩm bất tịnh đâu. Bây giờ Mẹ Thầy cho cái gì ngon cũng ăn nhưng không thấy thèm. Còn hồi đó thấy thèm lắm. Ăn cơm với muối cũng muốn có chút nước tương hòa vào, chớ không phải không đâu. Tự nó nó thèm nó muốn kiếm cái gì ngon hơn. Thầy nói thậm chí như là ăn cơm với muối không, nó còn muốn đi kiếm trái ớt dầm vô ăn cho cay cay cho nó ngon, cho nó đỡ đỡ chút. Đó là cái dục của mình nó rõ ràng lắm… Mà bây giờ Thầy thấy ăn cơm với muối mà không cần ớt nữa mà vẫn thấy ngon rồi. Như vậy là tác ý có hiệu quả! Thôi mình ráng tác ý nữa. Tác ý riết nó hết tham, sân, si. Tâm nó thanh tịnh, mấy con à. Mà chỉ có Pháp Như Lý Tác Ý thôi. Nhưng các con nên nhớ nhờ Thầy có quá trình tu tập xả tâm của mình rất ghê gớm chứ không phải ít. Lúc Thầy ở trên Hòn Sơn ăn chỉ có rau thôi mà sống như bò ăn cỏ rồi thì còn gì mà ham. Nó đã sạch hết tham muốn rồi, vậy mà cái tham ở trong lòng mình nó còn tham. Sắc dục nó vẫn còn tham chứ chưa phải là hết đâu. Nó ghê lắm chứ không phải thường đâu.

Cho nên vì vậy mà tối ngày Thầy cứ ngồi chơi nói láp ráp láp ráp giống như thằng điên vậy. Thật sự ra Thầy cứ tác ý: "Tâm như cục đất, ly tham sân si hết đi", "Tham sân si là ác pháp, không có được ở trong tâm ta nữa". Cứ nói vậy rồi ngồi chơi, một chút nhắc nữa rồi ngồi chơi. Mình chỉ nhắc vậy mà sao thấy tâm lại biết cái thân của mình chứ, nó quay vô nó biết thân. Cuối cùng tâm quay vô toàn bộ, không cần nhắc nữa mà bây giờ tâm nằm yên ở trên thân, nó biết thân. Kỳ ta! Không tu tập gì mà sao tâm nó quay vô, không bị tưởng nữa. Ôi! Vậy sướng quá hả?

Nhưng mà không ngờ tâm lại có Thần lực, mấy con! Thầy có Thần lực đó chứ Thầy chưa biết mình có đâu con, chưa biết sử dụng nó nữa. Lúc bấy giờ Thầy chưa biết sử dụng Thần lực để trị bệnh cho Thầy, không biết trị bệnh mình bằng Thần lực nữa, bởi vì mình đâu có nghĩ rằng pháp của Phật làm chủ sinh già bệnh chết đâu. Bởi vì Đại Thừa nó biểu mình kiến tánh thành Phật thôi, chứ nó có nói chuyện làm chủ Sinh Già Bệnh Chết đâu. Cho nên Thầy đâu có biết. Bệnh Thầy khạc ra máu mà, Thầy phải đi cô Phúc Hương mà đi hoài đâu có hết đâu, ở đây có thầy Chơn Tịnh biết. Nhưng mà cuối cùng, các con biết không, tới chừng Thầy biết cái pháp Như Lý Tác Ý, Thầy nạt nó một tiếng, rồi sao nó hết trơn! Cho nên từ đó về sau Thầy biết đúng là Pháp của Phật tuyệt vời. Cho nên Thầy mới dạy các con đưa cánh tay ra, đưa cánh tay vô để đẩy lui bệnh. Mà Thầy dạy ai nó cũng có hiệu quả chớ. Từ cái chỗ bản thân của mình mà mình trị được, đẩy lui được bệnh, rồi mình nhập Tứ thiền, mình tịnh chỉ hơi thở. À như vậy Tứ thiền tịnh chỉ hơi thở là làm chủ sự sống chết của mình rồi.

Từ đó Thầy biết rất rõ ràng cách sử dụng Tam minh này kia. Cho nên vấn đề của Thầy tu tập theo Đạo Phật không có người dạy, do Thầy tu mà nó lần lượt lần lượt sáng dần lên. May là Thầy trở về kinh Nguyên Thủy, Thầy đọc và tu tập thử chơi thôi, mà cái duyên tới lúc nó đạt.

Cũng như ông Phật gần chết rồi, ông mới nằm suy nghĩ nếu ta mạnh khỏe được, ta ly dục ly ác pháp thì con đường này có lẽ là giải thoát. Ông nghĩ vậy thôi chứ cũng chưa chắc đâu. Ông nghĩ nếu bây giờ mình ăn thô thực trở lại thì chắc chắn mình khỏe được để mà tu chắc được. Khi đó ông ăn trở lại đầy đủ, không ăn ít nữa. Cơ thể ông khỏe lại thì năm anh em Kiều Trần Như nói ông này lợi dưỡng rồi, không chơi. Mấy ông không chơi thì thôi, tôi đi kiếm chỗ khác tôi ở một mình cho yên. Cho nên Đức Phật mới đi tìm đến cội Bồ Đề. Sau khi tìm được cội Bồ Đề rồi Phật mới ở đó li dục li ác pháp, cũng như Thầy ngồi li dục li ác pháp vậy đó, không có gì đâu. Phật gần sắp chết rồi mới li dục li ác pháp, và trong 49 ngày thì thành công, còn Thầy phải 6 tháng mới thành công.

Ông Phật cũng vô tình, tưởng nghĩ vậy thôi. Còn Thầy thì thấy câu Phật nói: "Tác ý một tướng khác thì tướng kia bị diệt". Thầy nghĩ mình không ham tham sân si thì mình tác ý đừng có tham sân si nữa, may ra chắc nó hết tham sân si. Nhưng mà mấy con bắt chước Thầy thì làm không được, tại vì quá trình của mấy con không phải như Thầy. Bây giờ cho các con ăn chỉ có rau thôi chắc chắn mấy con rên, ôm bụng mà rên chứ ở đó, phải không? Đâu phải dễ đâu. Cho nên trong quá trình tu tập, thực sự cái khổ hạnh cũng là cái lợi ích lớn cho chúng ta lắm. Chúng ta không còn chấp cái thân, không còn dính kẹt, bỏ hết rồi, cho nên đến khi ôm vào cái pháp mà đúng rồi, nó đi nhanh lắm.